Tản mạn mưa Sài Gòn

Sài Gòn đã vào mùa mưa được một thời gian. Năm nay mưa sơm hơn mấy năm trước. Ngồi nhìn mưa mà cảm xúc ở đâu bỗng tràn về...

Ai đó nói rằng Sài Gòn đỏng đảnh như một cô gái mới lớn quả chẳng sai. Mới sáng nắng chang chang. Đi ra ngoài đường là ai cũng trông như dân đạo Hồi. Vậy mà chiều lại là mưa xuống. Mà mưa to nữa nghen. Không biết nước ở đâu mà lắm thế! Làm ngập đường ngập sá. Đi lại cực ơi là cực!

Sài Gòn những lúc mưa buồn ơi là buồn. Ngồi nhà chỉ biết bật nhạc máy tính mà nghe. Chứ biết làm gì bây giờ. Đi chơi ư? Đâu phải như ở quê mà điên điên khùng khùng đi dạo mưa Sài Gòn! Ra đường ngập và kẹt xe chết!

Sài Gòn mưa chỉ có nhớ nhà. Nhớ bữa cơm gia đình ấm áp những ngày mưa. Nhớ đủ thứ món ăn nóng hổi ngon lành. Nhớ những ngày thơ ấu gấp thuyền thả trong những ngày mưa. Nhớ sao mà nhớ!

Sài Gòn mưa lại nhớ một người xa. Cũng có một lần hiếm hoi ta và người ấy đứng trú mưa bên hàng hiên. Nhớ cả câu nói của người ấy: "Vậy là em và anh đã có kỉ niệm trú mưa rồi!". Nhớ quán cà phê bên Hồ Con Rùa cả hai người ngồi trên cao mà nhìn dòng người qua lại hối hả vì cơn mưa sắp đến. Nhớ lắm!

saigon1.jpgSài Gòn mưa mà chạnh lòng nghĩ đến bao thân phận xa quê không được may mắn như mình. Là chị bán trái cây gồng mình đẩy xe trong gió. Là những em bán vé số chạy trong mưa với tập vé số ướt nhẹp. Là những người chở hàng loay hoay với mớ hàng quá cồng kềnh trong làn mưa.

Sài Gòn mưa mới thấy cái năng động, ồn ào, xô bồ thường thấy đi đâu mất, mà dành chỗ cho sự lắng đọng, sự vắng vẻ và một chút bình yên ở thành phố này.

Đi trên đường phố Sài Gòn những chiều mưa nhiều lần và có thời gian rảnh ta sẽ để ý những hàng me trên đường Pasteur hay Nguyễn Thị Minh Khai trông như những hàng mi long lanh đẫm ước của những cô gái đang khóc. Và nhận ra một Sài Gòn dễ thương và gần gũi làm sao!

Sài Gòn mưa. Đáng ghét mà cũng đáng yêu lắm!

No comments:

Post a Comment